
Mùa đông đến mau quá, còn đâu cái bầu trời xanh ấm áp trước kia. Buổi sáng tỉnh dậy trong màu xám xám u ám, buồn bã, cái lạnh khẽ tuồn vào từng lớp áo, cho đến khi chạm vào da thịt rồi cứ thế tan dần...
Có ai bảo người ta phải buồn vì mùa đông? phải cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ cũng vì mùa đông?
Con người ta buồn vì đủ thứ, nhưng chung quy lại cũng là một chữ buồn. Nỗi buồn bắt đầu từ cảm giác, cảm giác xâm chiếm tâm hồn, có vẻ giống cái lạnh đầu đông, xuyên qua từng lớp tâm hồn, cũng tan ra, đưa ta vào trạng thái hư không, chẳng còn cảm giác nữa...
Lạnh là vì mặc chưa đủ ấm, mai mặc thêm 1 cái áo đảm bảo sẽ thấy bớt lạnh :)
RépondreSupprimer