mercredi 17 décembre 2008

Thơ viết cho mình


Những câu thơ còn xanh
Ta viết tặng riêng mình hai mươi tuổi
Đi qua phố quen, đi qua thời nông nổi
Bỗng thấy mình thiếu vắng một người tin.

Những con phố dài, những mùa hoa không tên
Câu thơ viết ngập mùi hương cỏ dại
Ước những con đường đừng dài xa mãi
Lá me xanh xao, bỏ trống..lối ta về..

Có nỗi buồn chẳng thể viết thành thơ
Vất lỏng chỏng trong tim mình rộng rãi
ước một người đến gom nhặt lại
Thơ viết cho mình. Ai muốn nghe?..

Những con phố dài rộn rã tiếng ve
Sân trường cũ và mùa thi cũng cũ
Phía sau mình còn nguyên lời hẹn đó
Ta gom về kĩ niệm chẳng đầy tay

Chiều đi qua trên vạt gió heo may
Thơ ta viết tặng riêng ta hai mươi tuổi
Nỗi nhớ nào hoá cơn mưa rong ruổi
Ta đi tìm mình ở khắp nhân gian.

(st)

lundi 8 décembre 2008

Mười hai



Mùa đông đến mau quá, còn đâu cái bầu trời xanh ấm áp trước kia. Buổi sáng tỉnh dậy trong màu xám xám u ám, buồn bã, cái lạnh khẽ tuồn vào từng lớp áo, cho đến khi chạm vào da thịt rồi cứ thế tan dần...

Có ai bảo người ta phải buồn vì mùa đông? phải cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ cũng vì mùa đông?

Con người ta buồn vì đủ thứ, nhưng chung quy lại cũng là một chữ buồn. Nỗi buồn bắt đầu từ cảm giác, cảm giác xâm chiếm tâm hồn, có vẻ giống cái lạnh đầu đông, xuyên qua từng lớp tâm hồn, cũng tan ra, đưa ta vào trạng thái hư không, chẳng còn cảm giác nữa...