mercredi 5 janvier 2011

Đầu năm khai bút

Ngồi bureau chả có việc gì làm, thực là chán chả muốn làm, hồi trước có cái blog 360°, thỉnh thoảng lên hóng hớt chuyện này chuyện nọ, giờ hết chuyện để hóng. Trên FB thấy xung quanh cũng chỉ người này cưới chồng, người kia cưới vợ, vòng đi vòng lại hết đống bạn, chả biết bao giờ đến lượt mình.

Kể ra tuổi trẻ trôi qua nhanh thật, nhớ lại ngày xưa cách đây vài năm, suốt ngày tí toáy blog, cái gì cũng khoe, haha, giờ chả có hứng, mà cũng là chả có gì để khoe :)). Cuộc sống giờ chỉ suốt ngày giấy tờ, viết paper xong liệu có được accepté, xong cái vụ này rồi thì đi tìm việc, xin việc, xong nữa thì chưa biết!

Thôi viết tạm mấy dòng khai bút đầu năm, "đời là mấy tí", nhẩy!

mercredi 17 décembre 2008

Thơ viết cho mình


Những câu thơ còn xanh
Ta viết tặng riêng mình hai mươi tuổi
Đi qua phố quen, đi qua thời nông nổi
Bỗng thấy mình thiếu vắng một người tin.

Những con phố dài, những mùa hoa không tên
Câu thơ viết ngập mùi hương cỏ dại
Ước những con đường đừng dài xa mãi
Lá me xanh xao, bỏ trống..lối ta về..

Có nỗi buồn chẳng thể viết thành thơ
Vất lỏng chỏng trong tim mình rộng rãi
ước một người đến gom nhặt lại
Thơ viết cho mình. Ai muốn nghe?..

Những con phố dài rộn rã tiếng ve
Sân trường cũ và mùa thi cũng cũ
Phía sau mình còn nguyên lời hẹn đó
Ta gom về kĩ niệm chẳng đầy tay

Chiều đi qua trên vạt gió heo may
Thơ ta viết tặng riêng ta hai mươi tuổi
Nỗi nhớ nào hoá cơn mưa rong ruổi
Ta đi tìm mình ở khắp nhân gian.

(st)

lundi 8 décembre 2008

Mười hai



Mùa đông đến mau quá, còn đâu cái bầu trời xanh ấm áp trước kia. Buổi sáng tỉnh dậy trong màu xám xám u ám, buồn bã, cái lạnh khẽ tuồn vào từng lớp áo, cho đến khi chạm vào da thịt rồi cứ thế tan dần...

Có ai bảo người ta phải buồn vì mùa đông? phải cảm thấy cô đơn đến kỳ lạ cũng vì mùa đông?

Con người ta buồn vì đủ thứ, nhưng chung quy lại cũng là một chữ buồn. Nỗi buồn bắt đầu từ cảm giác, cảm giác xâm chiếm tâm hồn, có vẻ giống cái lạnh đầu đông, xuyên qua từng lớp tâm hồn, cũng tan ra, đưa ta vào trạng thái hư không, chẳng còn cảm giác nữa...

vendredi 24 octobre 2008

Đi qua ngày mưa















Ai đi ngang ngày mưa


Đã lâu lắm không viết những bài thơ buồn
Liệu em có quên anh như quên bài tình ca cũ
Em như chiếc lá
Xao xác bay trên tháng ngày rong rêu đã phủ…

Chiều qua phố, mưa về, trú mái hiên
Biết mình từ lâu đã thôi lãng mạn
Mưa ám ảnh như một điệu cười gần quên mất rồi
gần quên mất rồi…

Em bật khóc vì sợ hãi chính mình
Ai có tìm ai giữa chấp chới màn mưa kí ức

Vỗ về mình khi cơn sóng lòng quặn thắt
Ừ thôi, viết hộ nhau một bài thơ buồn…
buồn như nụ cười đã tắt
như từ lâu lắm,
không còn ai bên em

Tạ Thanh Lan

Hết thật rồi sao?






Đã hết buồn và hết vẫn vương
Đã hết hờn giận hết nhớ thương
Và đã hết ngồi nhìn mãi bóng đêm
Sớm nay em lặng ngắm vệt nắng cuối thềm...

Mùa thu đến nhẹ nhàng mùa thu rất trong
Dòng sông lắng đọng dần sông rất trong
Chuyện xưa đã xa dần
Rồi cũng lãng quên
Tình yêu vẫn vô hình sống với em...

jeudi 23 octobre 2008

Thời gian


THỜI GIAN

Thời gian qua kẽ tay
Làm khô những chiếc lá
Kỷ niệm trong tôi
Rơi
như tiếng sỏi
trong lòng giếng cạn
Những câu thơ
còn xanh
Những bài hát
còn xanh
Và đôi mắt em
như hai giếng nước

Văn Cao